Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

TÔI ĐI XE LỬA.....

                 
             Dạo này, tôi hay đi tàu lửa chí ít là 1 tháng 1 lần bởi tôi ở Phan Thiết, con cháu lại ở Sài Gòn. Ở hai cái “ đầu nỗi nhớ” ấy phải chạy ra, chạy vô thường xuyên thôi. Và, thế là tôi và gia đình thường chon phương tiện của “ đại gia”: XE LỬA.

               Cũng những chuyến tàu theo giờ chạy quen thuộc, cũng những con người ấy, từ nhân viên bán vé tàu cho đến anh bảo vệ nhà ga, anh nhân viên gác gi, nhưng chàng trai cô gái là nhân viên của Công ty đường sắt Phương Nam…quen thuộc, mà tôi thường gặp nhưng cứ mỗi lần đi là tôi vẫn có những cảm xúc, dù nhỏ. Xe lửa bây giờ đã có sự thay đổi dù chưa nhiều lắm. Toa tàu được đóngh mới với những chiếc ghế giường mềm, giường nằm tốt hơn, sạch sẽ hơn. Nếu không có trục trặc gì thì từ Phan Thiết đến Sài gòn chỉ 4 tiếng. Thời gian vừa phải đển nhăm nhi vài lon bia hoặc ngủ một giấc là quá bận nữa đường…khà khà. Thú thật cứ ngồi nhìn những cảnh vật bên đường chạy ngược về phía sau khi con tàu lao nhanh là tôi lại nhớ chuyện ngày xưa ở làng quê tôi : Tháp Chàm.














                     Tháp Chàm, đối với tôi luôn đong đầy kỷ niệm bởi một lí do đơn giản là tôi sinh ra và lớn lên ở xứ này, nơi cả trăm măm nay đã có cái Ga xe lửa mang tên Tháp Chàm và nhà máy đầu, toa xe hơi nước từ thời Pháp thuộc. Những tiếng còi tàu hú hú vang vọng từ sân ga đến nhà hồi còn nhỏ cứ trỗi dậy trong tâm thức với bất  cứ khi nào khi tôi ngồi trên xe lửa. Hổi còn nhỏ, tôi khá tinh nghịch và thường cùng bạn bè rủ nhau leo lên cái tháp Chàm cổ kính PôKlong Gia Rai nhất là mùa hè vừa nghỉ học vừa nóng nực. Một trong những thú vui của tôi là đứng trên đỉnh tháp cao nhìn những đoàn tàu hặc cái đầu máy toa xe chạy tới, chạy lui ở dưới sân ga Tháp Chàm. Có một lần, tôi với thằng bạn tinh nghịch thách đố khi nhìn một toa tàu hàng đang đứng trên đường ray. “ Tao với mày đứa nào  đẩy được một toa tàu lăn bánh thì phải cõng đi 20 thước?”. Tôi không ngờ, toa tàu đang đứng trên dốc nên chỉ cẩn đẩy nhẹ nó đã lăn bánh và tung mạnh vào đoạn toa phía trước. Thề là hai thằng phải chạy trối chết khi bị nhân viên nhà ga rượt đuổi…Hic.

              Thời gian cứ trôi trôi và sau này tôi có lên ga Tháp Chàm, cố tìm lại những dấu tích ngày xưa để chụp ảnh nhưng không thể…Tôi giật mình vì tiếng cô nhân viên trên tàu “ Kính thưa quí khách, chúng ta sắp đến ga Sai Gòn, ga cuối cùng của cuộc hành trình….”.

-       Đến rồi à…..!

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

Một số hình ảnh sưu tầm về Ga Tháp Chàm và những đoàn tàu lửa cổ.












Không có nhận xét nào:

VÙNG CAO của NGUYỄN HỮU THÀNH

Ông già Tây Nguyên Nhà Lý luận phê bình Nguyễn Văn Thành TÔI lang thang một cách thích thú qua những bức ảnh và tìm lối vào những s...