Dạo này, tôi
hay đi tàu lửa chí ít là 1 tháng 1 lần bởi tôi ở Phan Thiết, con cháu lại ở Sài
Gòn. Ở hai cái “ đầu nỗi nhớ” ấy phải chạy ra, chạy vô thường xuyên thôi. Và,
thế là tôi và gia đình thường chon phương tiện của “ đại gia”: XE LỬA.
Tháp Chàm, đối
với tôi luôn đong đầy kỷ niệm bởi một lí do đơn giản là tôi sinh ra và lớn lên ở
xứ này, nơi cả trăm măm nay đã có cái Ga xe lửa mang tên Tháp Chàm và nhà máy đầu,
toa xe hơi nước từ thời Pháp thuộc. Những tiếng còi tàu hú hú vang vọng từ sân
ga đến nhà hồi còn nhỏ cứ trỗi dậy trong tâm thức với bất cứ khi nào khi tôi ngồi trên xe lửa. Hổi còn
nhỏ, tôi khá tinh nghịch và thường cùng bạn bè rủ nhau leo lên cái tháp Chàm cổ
kính PôKlong Gia Rai nhất là mùa hè vừa nghỉ học vừa nóng nực. Một trong những
thú vui của tôi là đứng trên đỉnh tháp cao nhìn những đoàn tàu hặc cái đầu máy
toa xe chạy tới, chạy lui ở dưới sân ga Tháp Chàm. Có một lần, tôi với thằng bạn
tinh nghịch thách đố khi nhìn một toa tàu hàng đang đứng trên đường ray. “ Tao
với mày đứa nào đẩy được một toa tàu lăn
bánh thì phải cõng đi 20 thước?”. Tôi không ngờ, toa tàu đang đứng trên dốc nên
chỉ cẩn đẩy nhẹ nó đã lăn bánh và tung mạnh vào đoạn toa phía trước. Thề là hai
thằng phải chạy trối chết khi bị nhân viên nhà ga rượt đuổi…Hic.
Thời gian cứ
trôi trôi và sau này tôi có lên ga Tháp Chàm, cố tìm lại những dấu tích ngày xưa
để chụp ảnh nhưng không thể…Tôi giật mình vì tiếng cô nhân viên trên tàu “ Kính
thưa quí khách, chúng ta sắp đến ga Sai Gòn, ga cuối cùng của cuộc hành trình….”.
-
Đến
rồi à…..!
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một số hình ảnh sưu tầm về Ga Tháp Chàm và những đoàn tàu lửa cổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét