Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017

NGỌC THÁI…ĐI BỤI Ở CHÂU MỸ


NSNA Ngọc Thái viết :

"Tôi đã lang thang những tháng ngày trong ánh nắng ngập tràn ở Cali . Đi trong những ngày mưa hiếm hoi ở Texas , đạp trên lá vàng rơi trong mua thu vàng trên dãy Smocky để ngược lên các tiểu bang Louisiana , Alabama , Georgia , Tennessee, Delaware , Washington , New york . Lang thang trong những miền quê nước Mỹ , rong ruổi trên những hành trình sớm tối trong mọi thời tiết luôn biến đổi để được đón nhận những cảm giác thật phê cho mỗi cảnh sắc núi non hoang dã cùng những thành phố đô thị hiện đại của nước Mỹ . Tôi lang thang kiểu đi bụi để cảm nhận được các chiều sáng tối của con ngừoi cuộc sống nơi đây . Tôi muốn có những hình ảnh của chiều dương bản cũng như âm bản ... Tôi lang thang đi bộ , đi tầu điện ngầm tới tận khu Harlem để muốn hoà mình trong không khí  của những người da đen , những người vô gia cư vừa dễ thương vừa đáng sợ mỗi khi tìm cách tiếp cận để chụp cho được những tấm hình mong muốn."































( Tôi và anh Ngọc Thái biết nhau từ sự đam mê của nhiếp ảnh thập niên 1990. Anh ở Hà Nội, tôi ở Phan Thiết, tình cờ trong dịp liên hoan ảnh nghệ thuật các nước ASEAN năm 1997, tôi và anh cùng đi chung trên 1 chuyến tàu thăm vịnh Hạ Long. Và, từ đó thân thiết với nhau….Anh là một người “nghiêm khắc” trong bộ môn nhiếp ảnh nghệ thuật. Từ tư duy sáng tạo cho đến cách thể hiện các  kỹ năng cho đến việc lựa chọn máy ảnh. Anh là một tấm gương sáng cho lớp trẻ khi đến với con đường ảnh nghệ thuật Việt Nam..)


Bài thơ song thất lục bát đầu tiên được công bố của nhà văn Nguyễn Huy Thiệp:

Cạnh Hồ Tây có chàng Ngọc Thái,
Dân Tràng An quen thói phong lưu.
Khi mê say đắm bóng chiều,
Lại khi rung động dáng Kiều thướt tha.
Cũng có lúc xa nhà bát ngát,
Đỉnh non cao mây trắng dừng chân.
Cô em xóm núi tần ngần,
Mõ trâu một khúc lòng xuân rộn ràng.
Kiếp nhân sinh phù vân đâu tá?
Nào ai hay cửa sổ bóng câu?
Cảnh xưa người cũ phai màu,
Ai lưu ảnh lại cho nhau ngậm ngùi?
Chuyện bể dâu đời nào chẳng có,
Người với người ly biệt tương phùng.
Hỡi ơi, kỳ nữ anh hùng,
Đôi khi giáp mặt còn chừng chiêm bao…
Kiếp con người vận vào một chữ:
Ai có "tình" người ấy có tâm.
Dở hay muôn sự Hoá công,
Danh ai phận nấy thuận dòng mà theo.
Cõi Ta bà nhân gian bé tí,
Thân phận người bèo giạt mây trôi.
Bức tranh vân cẩu trên giời,
Thoát dưng chuyển dịch là đời tang thương.
Kìa ai thân gái dặm trường,
Kìa ai lưu lạc trên đường công danh?
Trời xanh xanh, nước xanh xanh,
Non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ.
Người đi Tam đảo, Ngũ hồ,
Người về bể Sở sông Ngô mặc người.
Tấm lòng nghệ sĩ đầy vơi,
Mong sao góp chút tình đời thêm xuân.
Người phù vân, cảnh phù vân,
Tìm trong hư ảnh cái chân, cái thường.
"Khi đã hiểu lẽ vô thường,
Nhìn đâu cũng chỉ thấy đường mà thôi …" (*)


Không có nhận xét nào:

VÙNG CAO của NGUYỄN HỮU THÀNH

Ông già Tây Nguyên Nhà Lý luận phê bình Nguyễn Văn Thành TÔI lang thang một cách thích thú qua những bức ảnh và tìm lối vào những s...