Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2018

ĐI TÌM...XE NGỰA


Lóc cóc, lóc cóc…

Vó ngựa vẹt mòn thời gian

Sáng bóng mặt đá ngày lầm lũi
 
Tiếng lóc cóc thức đêm cổ tích

 Trang sách ố vàng ngày xửa, ngày xưa…”  
                        ( Thơ Trần HoàngVy)



                   Hồi còn nhỏ, xứ Tháp Chàm quê tôi nằm cách tỉnh lỵ Phan Rang chỉ vọn vẹn gần 5km, nhưng thật là dài. Dài bởi lẻ, đi xe ngựa là phương tiện rẻ tiện nhất nhưng lại…lóc cóc, lóc cóc. Xe ngựa ở quê tôi có tới 2 tầng, 1 tầng chở người, tầng trên chở hành lý giống như xe chở khách bây giờ. Thật ra những chuyến xe ngựa chạy đoạn Phan Rang – Tháp Chàm và một số nơi chính là để chở cá từ bến cảng Đông Hải đì về vùng nông thôn là chính. Tôi còn nhờ có những lúc xe chở quá nặng, người ngồi trên xe nhấp nhỏm khi xe chạy mặc dù cho anh nài ngựa la hét u xùm, con ngựa “ mất lái” chạy phang vô những căn nhà bên đường. Cả xe hoảng hốt vừa hét vừa cười…Hình ảnh này là tôi nhớ mãi, nhớ mãi…



Lớn lên tiếng vó ngựa lóc cóc theo tôi cùng năm tháng, lúc mặn , lúc nhạt. Có đôi khi bận bịu việc mưu sinh mà tôi quên bẳn đi những âm thanh nhiều  cảm xúc này. Thập niên 1980, khi công tác có dịp về quê tôi vẫn cố tìm những chiếc xe ngựa để đi lại đoạn này nhằm tìm lại cảm giác xưa. Thú thật cũng thực hiện được vài chuyến rồi… thưa dần. Nghề kinh doanh bằng xe ngựa dần dần bị nếp sống đô thị “ giết “ chết. Có người còn xem nó như là “ hung thần” dễ gây ra tai nạn. Tôi lại nghỉ khác đi. Xe ngựa, giống như một bài thơ,một câu hát, một tác phẩm đẹp về mỹ thuật, về nhiếp ảnh trong cuộc sống của con người. Tại sao người ta không nghỉ một chút về vai trò lịch sử của nó nhỉ….






Phan Thiết, một đô thị du lịch, khách Tây, khách Ta ồn ào náo nhiệt , nhất là trong mùa du lịch. Nhưng có ai biết rằng nơi này cùng còn có những chiếc xe ngựa chạy ven thành phố. Hình như đâu còn 5-6 chiếc gì đó. Xe ngựa ở nơi này khác quê tôi. Nhỏ, gọn hơn nhưng cũng chạy nhanh như…xe đạp. Sáng sáng tôi lại cùng chiếc máy ảnh “ cóc” lặng lẻ tìm kiếm hình ảnh những chiếc xe như “ lóc ,cóc, lóc cóc” để nhớ lại chuyện ngày xưa, nhưng không xưa lắm…..


“..Leng keng mờ sáng
Lóc cóc chiều về
Nhạt nhòa ký ức
Những xe ngựa quê….”

( thơ của Hoàng Đình Huy Quan trong bài” Những xe ngựa quê”)









Không có nhận xét nào:

VÙNG CAO của NGUYỄN HỮU THÀNH

Ông già Tây Nguyên Nhà Lý luận phê bình Nguyễn Văn Thành TÔI lang thang một cách thích thú qua những bức ảnh và tìm lối vào những s...