Có một
dạo vào tháng 5, tôi LANG THANG đến một
bãi bồi ven con sông La Ngà để tìm kiếm một góc nhìn mới. Mùa ấy đúng ra là ngưng
mưa và nước cạn nhưng ở nơi này nước sông vẫn cuồn cuộn. Anh bạn đi cùng người
bản địa nói rằng “ Xứ này nó thế…!”. Có một điều thú vị trong chuyến đi là tôi đã
gặp được cảnh những người nông dân thu hoạch cây bắp.Khác với quê tôi trước đây,
bây giờ người nông dân hái bắp lấy trái hiện đại quá. Họ dùng máy lấy hạt chứ
không phải dùng tay để hái từng trái và lặt hạt như tôi đã từng làm thời con nít.
Nhìn những
tia nắng vàng của nắng sớmchiếu ngược xuyên qua một ngọn núi nhỏ có một tí mây
trôi khiến những gốc cây bắp bị trơ và phơi thẳng tắp đến hút tầm mắt …đã tạo
ra một khung ảnh tuyệt vời. Tôi bấm máy chụp không biết bao nhiêu lần nữa vẫn
thích. Bởi vậy, trong nhiếp ảnh “khoảnh khắc” luôn là những gia trị vĩnh hằng dù
công nghệ có đổi thay bao nhiêu đi chăng nữa. Tôi nghĩ vậy nên cứ mãi kiếm tìm….Hic.
Tác giả
DIỆU
THÔNG, người gốc Quảng Trị,
đã viết về cây bắp như sau:
“….Tháng ba, mỗi
khi trong nhà ngoài ngõ, hương
bắp thơm ngọt không ngừng
đánh thức khứu giác mỗi người dân quê thì bước
chân trở
về của những người
con xa xứ càng thêm chếnh choáng. Mớ ký ức ngủ
quên bỗng chốc trở dậy.
Ai cũng tha thiết nhớ
về ngày xưa nơi có tuổi
thơ lớn lên cùng đồng ruộng. Cứ mỗi độ
mùa bắp về, những đứa
trẻ chăn trâu, chăn bò nơi miền quê nghèo cũng trở
nên thảnh thơi, tha hồ hái hoa, đuổi bướm, đánh trận
giả. Còn những chú trâu, chú bò ngày thường thiếu cỏ
thì bây giờ đã no căng
tròn nhờ sữa ngọt từ
những thân cây bắp tốt tươi.
Với người nông dân lam lũ quê tôi, một thời bắp
là nguồn lương thực cứu
đói ngày giáp hạt. Giờ đây, phần lớn bắp
khi thu hoạch được đưa vào nhà máy, chế
biến thành phẩm ngũ cốc, hay phục
vụ chăn nuôi, phần còn lại làm thứ
quà ăn chơi bên góc phố giúp những người quê bám phố
mưu sinh vơi đi nỗi nhớ
một góc quê nhà.
Bây giờ,
trên những nẻo đường quanh co, dọc
ngang của phố, đâu đó vẫn bắt gặp
những nồi bắp nướng,
bắp luộc phục vụ
khách hàng trong cả bốn mùa. Đó có thể là bắp Thái, bắp
Mỹ, bắp Miên... nếu muốn ăn thì bao giờ
cũng sẵn. Tuy nhiên ngon
nhất, thấm thía nhất vẫn là vị
ngọt thanh của những trái bắp
nếp quê nhà. Ăn xong rồi, vị dẻo
dính, chất ngọt bùi cứ rân rân nơi
đầu lưỡi. Thế mới
biết hình ảnh quê xứ trong lòng mỗi người con tha hương
luôn đong đầy nhung nhớ.
Và với
tôi, cái se lạnh buổi sớm mai trên con đường
đến công sở hay cái nắng nhạt cuối
chiều trên đường trở về
nhà sau một ngày làm việc dễ khiến
mình hay thả hồn ngược về
lắng dịu trong những năm tháng ấu thơ - nơi
có miền quê thênh thang,
ruộng đồng bát ngát, nơi có dòng sông quê yên ả, những buổi
hoàng hôn yên lặng vỗ về. Mùi bắp
nướng, bắp luộc chốn
thị thành bỗng chốc hòa lẫn
mùi bắp quê nhà trong ký ức xa xưa- miền
ký ức tưởng đã ngủ quên bây giờ lại nuôi tôi lớn
lên và biết yêu quê hương thêm lần nữa….”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét