|
Ông DONALD TRUMP, vị Tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ |
Tự
sự: Chuyện ở tận nước Mỹ chứ chẳng phải ở xứ mình, nhưng tôi vẫn thích nhân vật
Donald Trump bởi ông hiện là tâm điểm của thế giới. Ông hầu như rất “ ngẩu hứng”
trong mọi vấn đề về chính trị. Mà “ ngẩu hứng” và táo bạo và khác biệt là những tính cách tôi thích ở đời.
Có một bài phỏng vấn chuyên gia Nguyễn Trần Bạt đăng trên https://viettimes.vn/ làm tôi thõa mãn được về
nhân vật TRUMP nên chia sẻ vậy.
Phóng viên: Quan sát
tình hình hiện nay, chúng tôi thấy dường như thế giới đang bị chi phối bởi ba
nhân vật chính trị nổi bật: Tổng thống Mỹ Donald Trump, Chủ tịch Trung Quốc Tập
Cận Bình và Tổng thống Nga Putin. Chúng tôi muốn cùng với ông giải mã về các
nhân vật này, bắt đầu bằng Tổng thống Donald Trump. Khi nói về nhận thức chính
trị của các lãnh đạo thế giới, ông từng cho rằng “người nhận ra sự thay đổi
mang tính bản chất của thời đại này chính là tổng thống đắc cử Donald Trump của
Hoa Kỳ”. Ông có thể lý giải tại sao?
-Chuyên gia Nguyễn Trần
Bạt: Câu hỏi các anh đặt ra cho tôi rất hay! Trước đây chúng ta cứ tưởng rằng
thế giới gồm gần 200 quốc gia bình đẳng với nhau, có thể cùng nhau thảo luận
trong Đại hội đồng LHQ. Nhưng có một thời kỳ dài, theo dõi các hoạt động của
LHQ, tôi băn khoăn không biết thật ra họ làm gì, bởi tôi chưa bao giờ thấy họ
dàn xếp thành công các vấn đề chính trị thế giới. Thế giới giai đoạn vừa qua tưởng
là mình dân chủ, cổ vũ một nền dân chủ, nhưng chính nền dân chủ ấy đã làm hỏng
thế giới, làm cho người ta tưởng rằng chính trị dễ và đơn giản.
Sau một thời gian
nghiên cứu và quan sát, tôi rút ra kết luận: về bản chất, không gian chính trị
tổng thể của thế giới là không gian được hoạch định bởi các nước lớn. Nền chính
trị nước lớn là cái mà gần đây Chủ tịch Trung quốc Tập Cận Bình nói ra, nhưng
người đầu tiên khẳng định nó trên thực tế lại là người Mỹ. Càng ngày vai trò của
các nước lớn càng hiện hữu rõ ràng, nên đã đến lúc chúng ta phải hiểu lại thế
giới.
Tuy nhiên, hiểu thế giới
như là không gian chính trị của các nước lớn cũng chưa đủ. Trong giai đoạn lịch
sử gần đây, tôi thấy không gian chính trị thế giới cũng không đơn thuần là của
các nước lớn, mà còn là của các nhân vật chính trị lớn. Hiện tượng dàn xếp giữa
ông Putin và ông Medvedev để thay nhau làm Tổng thống nước Nga là một trong những
biểu hiện đầu tiên của sự thao túng của các nhân vật chính trị lớn.
Các nhân vật chính trị
lớn chỉ cần một vài thủ thuật, ví dụ đánh tháo Crưm ra khỏi Ukraina, là có thể
làm ảnh hưởng sâu sắc đến trật tự chính trị quốc tế. Sự xuất hiện của yếu tố
Putin trong nền chính trị thế giới đã kích thích sự xuất hiện tiếp theo của yếu
tố Tập Cận Bình.
Chủ tịch Trung Quốc Tập
Cận Bình thấy rằng, nếu cứ quanh quẩn để tìm kiếm sự đồng thuận lặt vặt thì khó
thực hiện các chiến lược lớn, cho nên ông ấy bắt đầu tập trung quyền lực. Tập
trung quyền lực là một trong hai mặt của nền dân chủ tập trung mà ở Việt Nam
cũng đang áp dụng. Đảng ta ở giai đoạn hiện
nay cũng đã nhận thức khá sâu sắc về vai trò của “tập trung” và “dân chủ”,
nếu dân chủ mà không tập trung được thì dân chủ ấy không có giá trị.
Tôi nghĩ ông Tập Cận
Bình đã xây dựng được một chế độ tập quyền hợp lý. Sự tập quyền hợp lý ấy đã
làm cho Trung Quốc trở thành một nguy cơ thật sự đối với sự phát triển của thế
giới, đặc biệt là phát triển về kinh tế. Chính vì thế mới xuất hiện nhân vật thứ
ba, Tổng thống Mỹ Donald Trump.
Sự xuất hiện của Tổng
thống Donald Trump là một hiệu ứng của sự xuất hiện các nhận vật chính trị tập
quyền quan trọng trên thế giới. Có thể nói rằng Donald Trump, Tập Cận Bình và
Putin đang tháo ra để lắp lại nền chính trị thế giới. Nếu không ý thức được về
những thay đổi này thì chúng ta sẽ trở thành kẻ nói leo trong bối cảnh nền
chính trị thế giới đang ngày càng hiện hình rõ nét.
Truyền thông thế giới gọi
hiện tượng xuất hiện các nhà chính trị lớn ở các quốc gia lớn là “chính trị độc
tài” nhưng tôi không nghĩ vậy. Hôm qua Bộ trưởng Tài chính Mỹ đã giải thích các
tư tưởng kinh tế của Tổng thống Trump không phải là chủ nghĩa biệt lập, mà là
ông ấy đang muốn thiết lập lại một nền thương mại tự do và công bằng.
Thế giới xưa nay đã
quen với việc “cưỡi lên lưng nước Mỹ” một cách đương nhiên và coi nó như một
con voi có sức khỏe vô tận. Người ta chỉ nhớ đến bản thân mình, nhớ đến tất cả
yếu tố trên lưng con voi mà quên mất rằng con voi ấy là một đối tượng chính trị
nằm trong tập hợp lực lượng chính trị chủ chốt của thế giới.
Với những chính sách mới
của mình, Tổng thống Donald Trump đã làm cái việc nhắc nhở thế giới rằng các
anh đang ở trên lưng nước Mỹ. Hiểu được như vậy mới có được chính sách đối ngoại
phù hợp với nước Mỹ trong giai đoạn Donald Trump.
Thế giới bao giờ cũng ở
trạng thái lưỡng cực, cho dù có phân hóa thế nào rồi cuối cùng nó cũng tiệm cận
về trạng thái ấy. Tôi xác định rằng nước Mỹ có địa vị vĩnh viễn là một cực của
thế giới, còn cực thứ hai thì có sự thay đổi theo thời gian. Có một gian đoạn
khá dài từ năm 1945, Liên Xô đóng vai trò là cực thứ hai. Cho đến năm 1991, sau
khi Liên Xô sụp đổ, thế giới lại vận hành để tìm đối tác mới cho quan hệ lưỡng
cực với Mỹ.
Dù cực thứ hai ấy có
thay đổi như thế nào, rơi vào Trung Quốc hay quốc gia nào khác thì cực thứ nhất
vẫn là nước Mỹ. Chính vì thế, trong nhận thức của tôi nước Mỹ có một địa vị cực
kỳ quan trọng. Tôi nói như vậy với tư cách là một nhà khoa học chính trị độc lập
chứ không nói với tư cách là một người Việt Nam, vì khi nói với tư cách người
Việt Nam thì tôi lại buộc phải chiếu cố một số yếu tố khác.
Trump là một nhà chính
trị thông minh, biết tìm kiếm, tập hợp các lực lượng của mình, và biết chọn các
vấn đề cơ bản để thiết lập lại một tình trạng chính trị có lợi cho mình và hơn
nữa là chọn một thái độ quốc tế phù hợp.
|
Chuyên gia Nguyễn Trần Bạt |
Pv- Có lẽ trong lịch sử
nước Mỹ chưa có Tổng thống nào trúng cử một cách đặc biệt như vậy. Khi cuộc bầu
cử 2015 bắt đầu khởi động thì Trump vẫn chưa xuất hiện. Cho đến tháng 6-2015,
Trump xuất hiện nhưng giới chính trị và giới truyền thông Mỹ đều cho rằng đấy
là một trò vui vẻ. Lúc đó thăm dò dư luận cho thấy Hillary có 80% sự ủng hộ của
đảng viên đảng Dân chủ trong khi Trump chỉ nhận được sự ủng hộ của 2% đảng viên
đảng Cộng hòa, tức là chưa đến 1% dân số ủng hộ. Sau đó thì chính Đảng cộng hòa
cũng chống Trump, cho đến tận bây giờ, chừng mực nào đó họ vẫn có sự chống lại
Trump. Trong một bối cảnh như vậy mà Trump
vẫn thẳng tiến vào Nhà Trắng. Theo ông, vì sao người Mỹ lại chọn Trump?
Phải chăng người Mỹ cần một nhân vật đổi mới vì họ đã chán phong cách chính trị
cũ? Hay là người Mỹ nhìn thấy ở Trump một tố chất nào đó mà nước Mỹ hiện nay
đang cần?
-Tôi nghĩ không có phép
màu nào giúp Donald Trump trúng cử Tổng thống. Nếu không hiểu được chủ nghĩa tư
bản hiện đại đã có những thay đổi lớn về nội dung thì không hiểu được hiện tượng
Donald Trump. Ông ấy là người rất hiểu tình thế chính trị của nước Mỹ. Chính
thu nhập quá cao của giới tư bản tài chính và công nghệ ở Mỹ đã làm khoảng cách
giàu nghèo trở nên quá lớn, làm cho 1% giới siêu giàu chiếm giữ 50% giá trị tài
sản nước Mỹ.
Donald Trump hiện nay là điểm tập trung sự
quan trắc đầy lo lắng của tất cả các lực lượng trên thế giới.
Thực tế ấy làm người
lao động Mỹ hiểu ra rằng, nếu như chủ nghĩa tư bản cổ điển được đại diện bởi những
người có vốn lớn, thì chủ nghĩa tư bản hiện đại được đại diện bởi tầng lớp tinh
hoa về mặt học vấn (đâu đó người ta đã gọi đấy là tầng lớp Davos). Tầng lớp
Davos của nước Mỹ bỏ rơi một chuỗi rất dài người lao động từ tầng lớp trung lưu
lớp dưới xuống đến tầng lớp cần lao. Người lao động Mỹ đã chán đến tận cổ tầng
lớp Davos, phương pháp Davos.
Do đó, điều kiện để hoạt
động chính trị thành công ở giai đoạn này chính là chọn khúc nào trong toàn bộ
cái phổ giai cấp vô sản dài như vậy làm lực lượng chính trị của mình. Donald
Trump đã thành công bằng sựa lựa chọn tầng lớp trung lưu cấp thấp. Ông ấy biết chọn yếu tố quan trọng nhất trong
cấu thành động cơ chính trị của tầng lớp này là việc làm.
Chính vì vậy mà một
trong những ưu tiên hàng đầu trong các
chính sách của Trump là việc làm cho người Mỹ, gọi các nhà đầu tư Mỹ quay trở lại
đất nước của mình. Và cũng chính vì kêu gọi xúc tiến việc làm mà Trump buộc phải
có thái độ đối với các nền kinh tế có tác động tiêu cực lên kinh tế Mỹ. Điều đó
lý giải tại sao Trump lại có thái độ gay gắt với châu Âu (gọi châu Âu là đối thủ),
với NATO… và nhiều đối tác khác, kể cả các đồng minh truyền thống.
Trump là một nhà chính
trị thông minh, biết tìm kiếm, tập hợp các lực lượng của mình, và biết chọn các
vấn đề cơ bản để thiết lập lại một tình trạng chính trị có lợi cho mình và hơn
nữa là chọn một thái độ quốc tế phù hợp.
Trump hiểu rằng phải khôi phục lại trật tự xã hội, khôi phục lại nền
kinh tế Mỹ, khắc phục tình trạng các quá trình sản xuất, dòng tiền vốn, dòng
công nghệ bị đưa ra bên ngoài và sửa chữa lại cả những quan hệ thương mại gây
thua thiệt cho nước Mỹ, nếu không nước Mỹ sẽ trở nên bị động, phụ thuộc và sẽ
tan rã.
Đứng trên lập trường lợi
ích cụ thể của nước Mỹ ông ấy không thấy tính đồng minh của châu Âu. Châu Âu từng
là đồng minh của Mỹ trong Chiến tranh Lạnh, nhưng bây giờ không còn là đồng
minh của Mỹ trong sự phát triển hòa bình. Cộng đồng châu Âu chỉ có giá trị vào
thời kỳ nước Mỹ đối đầu với Liên Xô, lúc mà nước Mỹ cần các đồng minh quân sự,
mà thật ra thì người ta cũng không biết là thời kỳ ấy Mỹ cần châu Âu hay chính
châu Âu cần Mỹ.
Còn việc hình thành cộng
đồng châu Âu, mở rộng NATO là việc của châu Âu, không phải việc của nước Mỹ.
Trump đã nhìn ra tính bấp bênh, tính “trẻ con” của giới chính trị Mỹ ở các nhiệm
kỳ từ Tổng thống Obama trở về trước, khiến cho nước Mỹ bị lôi kéo vào những việc
không mang lại lợi ích thực sự cho người Mỹ.
Donald Trump trong kinh
doanh cũng lãng mạn và liều một cách rất tự tin như trong các kế sách chính trị
của ông ấy
Pv -Nhưng có vẻ như trong
khi hành động Donald Trump cũng có những lúc bị đánh giá là nóng vội, chủ quan
hoặc thiếu kinh nghiệm. Cuộc gặp thượng đỉnh với Putin tại Hensinki là một ví dụ.
Ông đánh giá thế nào về mặt này?
-Về mặt tính cách thì
Trump là một người “liều”, một người dễ “quá trớn” trong phong cách. Đoạn “quá
trớn” của Trump từ lý trí đến sự liều lĩnh khá xa, vượt quá sức tưởng tượng của
những người có kinh nghiệm chính trị trên thế giới. Khi thấy ông ấy trượt ra khỏi
các ngưỡng truyền thống quá xa như vậy thì nước Mỹ lo lắng, châu Âu lo lắng,
Nga lo lắng và Trung Quốc cũng lo lắng.
Donald Trump hiện nay
là điểm tập trung sự quan trắc đầy lo lắng của tất cả các lực lượng trên thế giới.
Nếu để ý các anh sẽ thấy cách ông ấy xử lý sự “quá trớn” của mình trong vấn đề
quan hệ Mỹ-Nga cũng vượt ra ngoài sức tưởng tượng của tất cả giới chính trị và giới nghiên cứu thế giới. Đôi khi tôi cũng
phải thả cho mình lo lắng theo để tưởng tượng xem năng lực khiến thế giới lo lắng
của Trump đến mức độ nào và tôi thấy ông ấy rất đáng nể.
Theo
ông, sự “quá trớn” đấy có phải là điểm yếu của Trump không?
-Tất cả những người tài
hoa đều “quá trớn”! Anh cứ nghĩ mà xem, các bài thơ hay nhất đều “quá trớn”,
các bức vẽ vĩ đại nhất đều “quá trớn”, cả các giải pháp chính trị ngoạn mục
cũng có sự “quá trớn”. Ví dụ, tôi có xem một bộ phim của Nga mô tả cảnh tướng
Zhukov chỉ huy trận đánh giải phóng Stalingrad. Họ thống nhất với nhau khi nào
phía Đức bắn đại bác thì ông ấy mới phát lệnh phản công, nhưng đến giờ hành động
mà người Đức vẫn không bắn, Zhukov toát mồ hôi và đến phút cuối cùng ông ấy nói
“thôi đành liều cho số phận” và ra lệnh tấn công.
Xử lý “quá trớn” là tài
hoa của tất cả những người sáng tạo, kể cả sáng tạo chính trị. Phần nghệ sĩ
trong sự nghiệp chính trị của Trump chính là phần “quá trớn” của ông ấy.
Nguyễn Trần Bạt:
"Tất cả những người tài hoa đều “quá trớn”! Các bức vẽ vĩ đại nhất đều
“quá trớn”, cả các giải pháp chính trị ngoạn mục cũng có sự “quá trớn”.
Bây giờ nghiên cứu
chính trị hiện đại là phải nghiên cứu cả những đoạn mà các nhà chính trị vượt
ra khỏi các giới hạn thông thường. Năm 1987 khi tôi rời nhà nước để lập công
ty, mọi người đều ngạc nhiên và nghĩ rằng rôi sẽ không tồn tại được, kể cả thầy
của tôi là giáo sư Đặng Hữu, lúc bấy giờ là Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ
cũng ngạc nhiên, thế mà bây giờ chúng tôi có một mức thu nhập tiên tiến hàng đầu
Việt Nam. Đoạn trượt ra khỏi khả năng ước lượng của thiên hạ chính là phần lãng
mạn của cả nhà kinh doanh lẫn nhà chính trị.
Có lẽ Donald Trump
trong kinh doanh cũng lãng mạn và liều một cách rất tự tin như trong các kế
sách chính trị của ông ấy, phần lãng mạn thể hiện sự sáng tạo và tự do của ông ấy.
Tôi không tin
Trump trở thành nhà chính trị độc tài, Trump có cái
liều lĩnh của kẻ tự do chứ không phải là một kẻ độc tài.
Pv - Theo ông sự lãng mạn
của Trump trong nhiệm kỳ 2 có bị đe dọa không, bởi vì hiện nay ở nước Mỹ đã
hình thành nhiều nhóm chống Trump?
-Nước Mỹ là một quốc
gia khởi nghiệp, ở đó luôn luôn hình thành các nhóm “kiếm ăn”, cho nên nếu
chúng ta tin vào những thông tin như thế
thì không thấy được nền chính trị Mỹ. Có thể với tốc độ phát triển rất nhanh
thì sự biến động của phát triển sẽ làm cho nước Mỹ có những thay đổi về chính
trị.
Liệu chất lượng chính
trị của cái cộng đồng mà Trump lấy làm lực lượng ấy có gì biến động ở nhiệm kỳ
sau không, chưa ai biết được. Cho đến hết nhiệm kỳ này, Trump vẫn có thể dựa
vào những lựa chọn cũ của mình, nhưng sau đó rất có thể ông ấy sẽ phải thay đổi
cách thức để có thêm nhiệm kỳ nữa.
Pv- Nếu không phải là
Donald Trump đắc cử Tổng thống thì ông hình dung nước Mỹ sẽ thế nào ở nhiệm kỳ
này?
-Nếu không có nhiệm kỳ
này của Trump thì tôi e là nước Mỹ sẽ đi xuống. Bởi vì tất cả các trò chơi vừa
qua của các Tổng thống dân chủ là trò chơi không thực chất. Nếu gọi cuộc cách mạng
của Trump là cách mạng vô sản thì không
chính xác, bởi vì bộ phận Trump chọn làm lực lượng không phải là tầng lớp cần
lao mà là tầng lớp trung lưu cấp thấp.
Và chính bằng cuộc cách
mạng theo kiểu của mình Trump đã tránh cho nước Mỹ một cuộc cách mạng dữ dội hơn.
Đây là một cuộc cách mạng có tính chất cải cách, đại bộ phận nội dung của nó là
cấu trúc lại các luật chơi của chủ nghĩa tư bản. Có thể nói đây chính là phương
thức tồn tại của chủ nghĩa tư bản hiện đại.
Tôi nghĩ nền chính trị
Hoa Kỳ về cơ bản vẫn tiếp tục là một nền chính trị vững chắc và cổ điển, một nền
chính trị có những thay đổi ngoạn mục vào những thời điểm cần thiết cho sự phát
triển. Tôi linh cảm Trump sẽ có nhiệm kỳ nữa, những năm cuối cùng có thể ông ấy
sẽ hãm tất cả những quyết định hơi quá đáng của mình xuống một chút. Ông ấy
thay đổi thái độ chính trị thú vị và thông minh hơn nhiều so với các Tổng thống
Hoa Kỳ từ Rooservelt trở lại đây.
PV-Có lẽ Trump sẽ là
nhân vật của năm 2018. Ông ấy giải quyết vấn đề Triều Tiên, vấn đề Nga, vấn đề
Trung Quốc theo một mô típ dường như giống nhau là đánh phủ đầu xong rồi đàm
phán. Chuyện Triều Tiên bao nhiêu đời Tổng thống Mỹ không giải quyết được, mà
bây giờ ở nhiệm kỳ của Trump đã có những chuyển biến khả quan. Đầu tiên ông ấy
đưa Trung Quốc và Nga vào thế buộc phải ký vào hiệp định phong tỏa kinh tế Triều
Tiên, sau đấy ông ấy kéo Kim Jong Un ra đàm phán riêng, gạt Trung Quốc và Nga
ra bên ngoài. Theo ông yếu tố nào khiến Trump làm được những việc như vậy?
-Trump làm được như vậy
vì ông ấy biết cách làm chủ nền chính trị. Những Tổng thống như B. Clinton hay
B. Obama vẫn là những người tá túc trong nền chính trị Mỹ chứ chưa làm chủ nó
thật sự. Xây dựng tâm lý làm chủ là cả một chủ thuyết. Trump làm chủ nền chính
trị Hoa Kỳ, ông ấy biết rất rõ về nó, lúc nào cần khuấy đảo nó, lúc nào cần cho
nó nghỉ một chút, ông ấy đều làm được. Cái vĩ đại của Trump chính là làm chủ một
cách thực sự nền chính trị Hoa Kỳ, làm chủ tiềm năng kinh tế, kỹ thuật, quân sự
của Hoa Kỳ.
Lâu nay những tiềm lực ấy
không được các Tổng thống tiền nhiệm phát huy đúng cách, làm cho uy thế của nước
Mỹ đi xuống. Giờ đây Donald Trump xuất hiện và ông ấy chính là người biết cách
làm cho nước Mỹ và thế giới thấy khẩu súng ấy có thể bắn, quả mìn ấy có thể nổ,
đấy là tất cả tiềm lực ẩn giấu sau các thông điệp chính trị của Donald Trump.
Việt Nam chúng ta cũng
đã từng làm được cho người khác sợ, thậm chí là năm đời Tổng thống Mỹ sợ. Vào dịp
Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đi thăm Mỹ, tôi đã trả lời Truyền hình quân đội rằng
Việt Nam là một quốc gia không có gì ghê gớm xét về mặt tiềm lực, nhưng lại là
một quốc gia có năng lực đột phá, năng lực ấy tạo ra uy thế của Việt Nam. 4000
năm nay chúng ta vẫn giữ được sự độc lập tương đối ở bên cạnh Trung Quốc là vì
như vậy.
PV- Bây giờ nhìn lại di
sản của Obama để lại có thể thấy không mấy thành công, thậm chí có khá nhiều thất
bại, nhất là đối ngoại. Ví dụ, lệnh cấm vận đối với Nga năm 2014 để lại hậu quả
là Nga nhảy vào Syria, lấy lại Crưm và
xích gần lại với Trung Quốc hơn, còn Trung Quốc thì hoành hành ở Biển
Đông, thậm chí khi Philippines thắng trong vụ kiện khẳng định chủ quyền thì
chính quyền Obama cũng không có thái độ gì ủng hộ. Bây giờ dường như Trump đang
vẽ lại bàn cờ ấy?
-Trump là Tổng thống
duy nhất trong tất cả các Tổng thống Mỹ sau Reagan thấy được sức mạnh không cưỡng
lại được của nước Mỹ. Rất nhiều hỏa mù được thả ra về sức mạnh của sự lấn át
kinh tế, của sự trỗi dậy của Trung Quốc, rất nhiều hỏa mù thả ra về Nga, nhưng
tại sao Trump lại chọn Nga để mở đầu chính sách đối ngoại của mình? Bởi vì nếu
không đem xung đột ra dọa, thì nước Mỹ cũng chỉ là một đối tác kinh tế, mà kinh
tế là phụ thuộc lẫn nhau.
Khi quản trị thì anh phải
biết rõ mình có tiềm lực đến đâu, có trí đến đâu. Trump có làm gì thì về cơ bản
người ta cũng không tìm thấy rủi ro thật sự của các quốc gia mà nước Mỹ có quan
hệ. Trump chỉ làm cho một số nhà chính trị cảm thấy mình có thể bị phế truất chứ
ông ấy không làm cho quốc gia nào cảm thấy mình hố. Đấy là chỗ giỏi của Trump.
Ông ấy phân biệt rất rõ cái giữ lại và cái đẩy đi. Ngay cả với Việt Nam ông ấy
cũng có thái độ à ơi chứ không phải là bỏ đi thẳng.
Pv- Trump là một thương
gia chuyên nghiệp, biết rất rõ các cấp độ lợi ích trong một quá trình thương lượng
chính trị. Tôi không nghĩ ông ấy sử dụng Putin. Chính Putin đã bầy mình ra cho
Trump sử dụng, Tập Cận Bình cũng bầy mình ra cho Trump sử dụng. Trump không có
uy thế gì trước đó để có thể bầy đặt các kế sách tác động lên Putin hoặc Tập Cận
Bình mà Trump nhìn thấy họ một cách thực tế.
Phải chăng Trung Quốc mới
thực là đối tượng lâu dài mà Trump nhắm đến? Người ta dự đoán hàng rào thuế
quan chỉ là bước đi ban đầu để chặn sự trỗi dậy của Trung Quốc. Theo ông có
đúng không?
-Cho đến hết nhiệm kỳ
này, có thể cả nhiệm kỳ sau thì Trung Quốc cũng vẫn chưa lớn đến mức có thể đe
dọa Mỹ. Cho nên trước mắt nguy cơ về vai trò của Nga trong chiến tranh hạt nhân
hiện hữu nhiều hơn so với sự phát triển không khống chế được của Trung Quốc.
Trump là một thương gia
nên biết rất rõ nếu chỉ bằng con đường phát triển kinh tế hiện nay thì Trung Quốc
rất khó để vươn lên trở thành một cường quốc khống chế thế giới. Bây giờ người
Trung Quốc đã nhận ra sai lầm trong chiến lược vũ khí hạt nhân của mình, vì họ
không có đủ lực về hạt nhân để đối đầu với
Mỹ.
Quan trọng nhất vẫn là
lực lượng vũ trang và xét về mặt này thì Nga là nguy cơ hiện hữu trước mắt đối
với Mỹ. Nếu để ngăn chặn Trung Quốc về lâu dài thì Mỹ cần lôi Nga đến gần hơn để
trong sự đối đầu với Trung Quốc, Mỹ có Nga bên cạnh. Trump “đánh nước cờ” của
những nhiệm kỳ sắp tới đối với Putin và chuẩn bị lâu dài cho các "ván cờ"
đối đầu với Trung Quốc.
Mọi người cứ tưởng hòa
bình và chiến tranh lạnh là hai trạng thái riêng rẽ, nhưng tôi không nghĩ thế.
Chiến tranh lạnh chính là hòa bình, bởi chính trị vĩnh viễn không bao giờ mang
đến hòa bình, chính trị cùng lắm cũng chỉ góp phần biến chiến tranh vũ trang
thành chiến tranh lạnh.
Trung Quốc chỉ vượt được
Mỹ nếu Trung Quốc hấp dẫn hơn nữa chứ không phải là tận dụng lợi thế hơn người
của mình để gây sức ép, ví dụ gài các bẫy nợ để ép người ta nhượng bộ trong các
dự án cả kinh tế lẫn quốc phòng như hiện nay. Nếu con người không có sự chính
đáng về mặt văn hóa thì không hấp dẫn ai. Không hấp dẫn với một vài người thì được
chứ không hấp dẫn với số đông thì anh không thể trở thành cường quốc được.
Tôi nghĩ Trung Quốc buộc
phải sửa mình. Tôi đã nhìn thấy những tín hiệu thức dậy hơi sớm của Trung Quốc
trong các chiến lược của ông Tập Cận Bình. Đấy có lẽ cũng là một sự quá trớn
chính trị. Sắp tới chúng ta quan sát xem ông ấy xử lý sự quá trớn này thế nào.
Nếu Tập Cận Bình xử lý tốt thì chúng ta có thể chắc chắn là sau Nga, Trung Quốc
sẽ trở thành một cực của thế giới.
PV -Trong thời gian tới,
mà gần nhất là trong mươi, mười lăm năm tới dẫn dắt thế giới vẫn là bộ ba quyền
lực Mỹ - Nga và Trung Quốc. Theo ông trong mối quan hệ này thì Việt Nam chúng
ta có cơ hội gì không?
-Chúng ta luôn luôn có
cơ hội nếu chúng ta không rời mắt khỏi sự quan sát một cách thấu đáo tình hình
bộ ba của chính trị thế giới, diễn biến bên trong của nền chính trị Mỹ và diễn
biến bên trong của nền chính trị Trung Quốc. Với nước Nga thì tôi nghĩ họ đã mất
cơ hội trở thành cường quốc thật sự.
Trung Quốc sẽ dần dần
thay thế Liên Xô trước đây, nếu Tập Cận Bình và các nhà lãnh đạo Trung Quốc đủ
kiên nhẫn. Trong vòng 10 năm nữa Trump sẽ hết nhiệm kỳ, nước Mỹ có các Tổng thống
cỡ Trump nữa hay không cũng là một vấn đề, đấy là một ngẫu nhiên hiếm.
Nước Mỹ mà không có một
Tổng thống kiểu Donald Trump thì khó răn đe được ai. Sức mạnh của nước Mỹ là sức
mạnh của chiến tranh lạnh, sức mạnh của răn đe. Nước Mỹ mà không có ai đủ gan để
răn đe thiên hạ thì chỉ là một “con khủng long” ăn cỏ.
Xin cám ơn ông!
(Lại Vĩnh Mùi thực
hiện)
(Nguyễn
Trần Bạt (sinh năm 1946 ở huyện Hưng Nguyên, Nghệ An) - doanh nhân, luật sư,
nhà tư vấn, học giả, nhà sáng lập Invest Consult Group (công ty tư vấn chuyên
nghiệp đầu tiên ở Việt Nam về đầu tư và kinh doanh ngay sau khi Việt Nam bắt đầu
thời kỳ đổi mới năm 1987). Hiện ông đang là Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc công ty
này. Ông Bạt đã được nêu danh trong các cuốn sách Barons "Who’s Who in
Vietnam”, “Who’s Who in Asia Pacific”, “Who’s Who in the World” và “The Global
500 Leaders for the New Century” như một luật sư và nhà tư vấn xuất sắc.)